Nguyễn Tuyết Loan
Tận cùng trong giấc mơ.
( Đời vô tình biến ta thành gỗ mục.
Ta vươn mình bỗng chốc hoá phong lan
NCB.).
Ta vươn mình bỗng chốc hoá phong lan
NCB.).
Vật lộn chắt ra từ đá.
Mùa thu của nhàn hạ.
Tận cùng của hoa cúc.
Gồng mình gôm nắng lại.
Và anh biết em đang đợi.
Em vẫn biết anh không hề tới.
Chế nhiễu trên chính số phận mình.
Dù thế nào em cũng yêu anh.
Gom gió làm bão.
Kéo mây làm mưa
Chấp nhận cô độc.
Sống hoài trong mơ…
18/8/2015.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét