GIÓ PHONG.
Tác Giả : Nguyễn Tuyết Loan
ThỜI gian không anh biển buồn vô tận…
Mưa Đầu mùa nhớ lắm anh trời xa…
Nước dâng tràn cuộn chảy trôi qua.
Hoàng hôn xuống vây bóng đêm đơn lẻ..
Nhớ về anh ! Tim đập loạn rung nhẹ..
Thì thầm với gió gởi nụ hôn yêu..
Vòng tay nào hơi ấm đã bao chiều…
Giờ xa cách không thể quên ký ức.
Tháng bảy mùa hè tim hồng thổn thức./
Xin thời gian ngưng đọng lại đừng trôi…
Mưa như ngày nào ta ngọt bờ môi…
Nay tìm đâu kỷ niệm thời xưa ấy !
Cũng mùa mưa gió giông lùa xô đẩy !
Nổi nhớ mình ngập tràn cả đất trời..
Biển xanh nào giam anh lẻ trọn đời….
Để tình em chia cắt tam tích nhặt !
Nơi xa nào đó chắc mình cũng hiu hắt !
Thương lắm mình ơi em se sắc cô phòng !
Đắng lòng hơn khi con
trẻ nó hỏi
“ Mẹ ơi ! ba có còn sống hay không? “
Mưa lạnh, sấm chớp, lốc xoáy, gió phong !
Tim lòng em trào dâng nổi nhớ cuồng…
20,7 2013 ÂL
Tuyết Loan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét