NIỀM ĐAU VÀ HẠNH
PHÚC
BINH BO
Trần gian hỡi
sao nổi buồn nhiều quá
Tưởng mình ta
rơi lệ với canh thâu
Bao chua cay
chẳng biết gởi về đâu
Ôm kỷ niệm chợt sầu cho nhân thế
Bao mòn mõi
nương dâu trôi thành bể
Chuyện ngàn xưa
sao để tháng năm mờ
Bao hoài mong thất vọng đến ngu ngơ
Kẻ im lặng người
bơ vơ viễn xứ
Dĩ vãng ơi ! mãi
mê đời lữ thứ
Hiện tại đây sao
lắm nổi âu sầu
Đông lạnh nhiều ta chợt thấy lòng đau
Hiu quạnh quá nát nhàu con tim rối
Có phải chăng
cuộc đời là lạc lối
Người khóc than kẻ cam phận đợi chờ
Dẫu biết rằng chốn cũ xóa niềm mơ
Nhưng hy vọng không cách bờ thương nhớ
Hãy vì nhau xem
như ta còn nợ
Xóa niềm đau
mong gương vỡ lại lành
Để bến đời xót lại tiếng em anh
Và hạnh phúc vây
quanh đàn con nhỏ